Tôi muốn đến bên em, nhưng em lại xa tôi quá... (Ảnh minh họa) | Ngay từ đầu tôi đã biết rằng tôi sẽ thua trong cuộc chạy đua với em. Không phải do tôi chạy chậm, mà vì em chạy quá nhanh và ẩn mình quá kĩ. |
Tôi thích em, nói một cách khiêm tốn về tình cảm của mình thì là như vậy. Em không thích tôi, thẳng thắn thì đúng là thế. Mặc
cho tôi miệt mài đuổi theo em, thì em vẫn cứ chạy mà không hề dừng lại
quan sát thái độ và tình cảm của tôi. Có lúc em liếc mắt qua tôi như để
thương cảm cho một kẻ bộ hành ngốc nghếch và mù quáng. Tôi nhìn em. Em
vẫn chạy trên những con đường gồ ghề, mà em đã ngã nhiều lần, tôi muốn
đến để đỡ em dậy, nhưng chỉ càng làm em xa tôi hơn, khoảng cách kéo dài
hơn. Tôi ý thức được rằng em chưa bao giờ cần tôi cả, dù chỉ là một sự
giúp đỡ nhỏ nhoi, và tôi không hiểu điều gì lại khiến em cư xử với tôi
như vậy. Tôi thấy em lại ngã, lòng tôi lại đau như cắt, mà tôi
chỉ có một cái quyền duy nhất là chạy theo em, lặng lẽ và chứng kiến
những bão giông ập đến với em, em gồng mình chịu đựng, em ngẩng cao mặt
thách thức, còn tôi, tôi hiểu em đang khổ sở lắm, mà bản thân tôi chẳng
thể che chở. Tôi thương em, em có tội tình gì đâu mà lại gánh
chịu những đau đớn không đáng như vậy. Em xinh đẹp, em mang một vẻ đẹp
mạnh mẽ che giấu những mỏng manh, nhạy cảm bên trong, mà người ta cứ vô
tình hay hữu ý làm nó tổn thương cay đắng. Em không phải là một người
hay khóc lóc và ồn ào. Ban đầu tôi thích em ở điều này, nhưng dần dà,
tôi lại muốn em cứ khóc to lên thay vì cứ im lặng, và cứ lảng tránh, và
cứ tự mình gặm nhấm những nỗi buồn. Tôi muốn đến bên em, nhưng em
lại xa tôi quá. Những lần gọi điện cho em chỉ để được em nói với tôi
rằng em đang bận... không thể nói chuyện được. Những lần muốn được hẹn
em đi chơi, chỉ đơn giản là để tôi được làm em vui, chỉ đơn giản là để
tôi kéo em ra khỏi cái khoảng lặng ngày một trầm trong cuộc sống của em,
nhưng, em nói rằng em không muốn.
Tại sao em không mở lòng mình ra để tôi có cơ hội nói với em rằng: TÔI YÊU EM. (Ảnh minh họa) Những
dịp lễ, người ta được phép tặng quà cho người mình yêu thương, người ta
được phép tự do thể hiện tình cảm của mình, còn tôi, háo hức chuẩn bị,
để rồi, đến gặp em cũng không được, món quà lại nằm ngay ngắn trong tủ.
Tôi vẫn dõi theo từng ngày của em, tôi tha thẩn, tôi lê la trong những
trang blog không để private của em. Tôi vẫn thấy may mắn vì tôi được
biết em đang sống như thế nào, từng ngày của em trôi qua ra sao. Những
hình ảnh về em được vẽ lên trong đầu, trước kia và bây giờ, em của tôi
vẫn vậy, vẫn thẳng thắn với những gì đang diễn ra, thẳng thắn chối bỏ
tình cảm của tôi. Em chạy theo những ham muốn của riêng em, còn
tôi, vẫn chạy theo thứ tình cảm đang ngự trị trong mình, mà chưa bao giờ
tôi nghĩ sẽ có đoạn kết. Mùa đông, em viết những entry lạnh giá, tôi
muốn siết lấy bàn tay em, nhưng hình như, gần một năm rồi, vẫn chẳng thể
tìm được cách gặp em, em của tôi ẩn mình kĩ quá. Ờ, mà em đã bao giờ là
của tôi đâu, tôi chỉ đơn giản gọi thế là để an ủi chính bản thân mình
mà thôi. Mọi người hay bảo một người đẹp trai, và tài năng như
tôi, thì tại sao lại theo đuổi một cô gái gần như trầm cảm và lạ lùng
như em. Còn tôi, tôi hỏi em cần gì ở một người yêu thực sự, em trả lời:
"Sự thành thật, anh ạ". Tôi cũng đang thành thật với em kia mà, vậy tại
sao tôi không thể trở thành bạn trai của em? Hay em nghĩ những người có
nhiều cô gái theo đuổi thì sự thành thật là không hề tồn tại. Em chưa
bao giờ nhìn vào ánh mắt tôi đang dành cho em, nên em luôn phán xét mọi
sự theo cách riêng của mình, và bỏ mặc tôi, trong những đau khổ sâu kín
từ chính tình yêu chỉ đến từ một phía của mình. Mỗi khi đi trên đường nhìn người ta nắm tay nhau cùng bước, tôi lại nghĩ đến em, và ước gì em cũng bên tôi như thế. Tôi
vẫn chờ đợi em, đã bao lâu rồi tôi cũng không biết nữa, còn em vẫn
không dành cho tôi lấy nổi một sự quan tâm, điều duy nhất em dành cho
tôi là một lời xin lỗi. Tôi vẫn chạy đuổi em, và em lại tiếp tục trốn
tránh tôi, như em vẫn vậy. Tại sao em không mở lòng mình ra để tôi có cơ hội nói với em rằng: TÔI YÊU EM.
chỉ vì em không thể nào iu anh đc! ***