Yêu
nhau hơn một năm, tôi chưa hề được gặp mặt anh dù chỉ một lần. Đó cũng
là khoảng thời gian tôi âm thầm chung thuỷ chờ đợi và chờ đợi... mặc cho
gia đình và bạn bè
Ngày
ấy, anh quen tôi khi tình cờ biết được số điện thoại của tôi được đăng
trên mạng, rồi anh thường xuyên gọi điện bắt chuyện làm quen. Tôi thì
không mấy thiện cảm khi nói chuyện điện thoại với người lạ, thậm chí còn
ghét nữa.
Giờ nghĩ lại người đời nói đúng: “Ghét của nào trời trao của ấy”,
ngày trước tôi ghét anh bao nhiêu giờ tôi lại yêu anh bấy nhiêu. Mặc cho
gia đình và bạn bè hết lời khuyên bảo, bàn ra nói vào, nào là: “Con
trai ấy mà… tán gái qua điện thoại nói chuyện ngọt lắm hơi đâu tin”,
“thời đại giờ thạch sanh ít lý thông nhiều”...
Những lời nói đó ít nhiều làm lòng tôi cảm thấy hoang mang, lo sợ,
rất nhiều đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, đấu tranh mãi nhưng không hiểu sao
từ sâu trong tim, tôi có cảm giác như mình đã tìm được một nửa còn lại.
Và tôi quyết định quen anh khi hai đứa gửi cho nhau những tấm hình qua
mail.
Tình cảm của chúng tôi lớn dần qua những lần gọi điện, quan tâm nhau
cũng như chia sẻ những vui buồn hằng ngày trong trong cuộc sống và nặng
tình hơn khi con tim cùng chung nhịp đập.
Ngày anh nói lời yêu tôi, chúng tôi đã ngồi tâm sự suốt đêm qua điện
thoại, những lời yêu thương dành cho nhau, những câu nói chân thành mà
chưa hẳn ngồi gần nhau các cặp đôi khác đã nói ra được.
Anh bảo yêu tôi bởi: “Tôi thành thật và hiểu biết”, còn tôi yêu anh đơn giản vì anh và tôi có nhiều suy nghĩ giống nhau.
Sống xa nhau nỗi nhớ càng thêm da diết, nhiều lúc đang làm, anh trốn
ra ngoài gọi điện cho tôi chỉ mong được nghe giọng tôi nói. Tôi cảm thấy
vui và thật hạnh phúc vì lúc nào anh cũng bên cạnh tôi.
Mới nghe có vẻ giống các cụ thời chiến, dù vẫn biết chỉ cần hơn một
tiếng đồng hồ bằng máy bay là chúng tôi có thể gặp nhau nhưng chúng tôi
tính sẽ chờ, chờ cho đến khi nào không chờ được nữa.
Tôi mong rằng hạnh phúc sẽ đến với những ai biết trân trọng, biết giữ gìn... (Ảnh minh họa)Có lần, chúng tôi giận nhau đến mất ăn, mất ngủ, anh bảo: “Anh đã có
người yêu rồi, em hãy quên anh đi và tìm cho mình một người tốt hơn
anh”. Tôi nghe đầu óc choáng váng, quay cuồng, bao nhiêu suy nghĩ chợt
ùa về, chẳng lẽ trên đời này con người thích lừa dối nhau vậy sao? Chẳng
lẽ những lời khuyên của mọi người trước đây là đúng?... Ngoài trời đang
mưa hòa chung với dòng lệ tôi tuôn trào.
Nhưng rồi cuối cùng anh cũng đã thú thật là mình nói dối vì không
muốn làm tôi khổ, không muốn tôi phải đợi, phải chờ anh. Mỗi lần như vậy
chúng tôi lại càng thấy yêu nhau hơn.
Hơn một năm đằng đẵng trôi qua, tình cảm chúng tôi không gì có thể
ngăn cách. Tuy sống xa nhau nhưng chúng tôi đã xem nhau như vợ chồng,
anh hứa sẽ bên cạnh tôi dù thế nào đi nữa.
Qua điện thoại chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều về tương lai, về mọi
việc liên quan đến hai đứa nào là mua nhẫn cưới, rồi nhiều thứ liên
quan để chuẩn bị cho đám cưới sắp cưới của chúng tôi sắp tới…
Mọi thứ giờ đây đã chuẩn bị sẳn sàng để chào đón ngày vui của chúng
tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng và hồi hộp, khi còn vài ngày nữa
là anh và tôi gặp nhau.
Nghĩ đến ngày đó, tôi thấy vui vô cùng, tôi muốn chạy đến ôm anh thật
chặt vào lòng, nhưng rồi niềm vui của tôi bị xen lẫn tâm trạng hồi hộp,
nỗi lo sợ, bao suy nghĩ như vây kín tôi. Biểu hiện của anh sẽ như thế
nào nhỉ? Có khi nào lúc gặp nhau, anh không còn yêu tôi nữa? Mình có mạo
hiểm quá không khi mọi thứ đã đâu vào đấy?...
Đến ngày hôm nay, ngồi trong vòng tay anh, tôi mới dám nói ra suy
nghĩ của mình sao mà lúc đó yêu anh, tôi mạo hiểm vậy, nghĩ lại tôi còn
thấy sợ mình nữa. Anh cười và bảo: “Em thật ngốc, tình yêu của anh dành
cho em không gì thay đổi được”.
Tôi mong rằng hạnh phúc sẽ đến với những ai biết trân trọng, biết giữ
gìn và đôi khi biết hy sinh vì nhau nữa. Giờ đây trên đường đời, tôi
thật sự hạnh phúc khi lúc nào cũng có anh bên tôi.