backspace Học sinh rụt rè
Số bài gửi : 33 Được cám ơn : 0 Sinh ngày : 11/01/1991 Đến từ : br-vt
| Tiêu đề: vệt nắng cuối trời Tue Jun 07, 2011 11:33 pm | |
| Hôm nay ba mẹ tôi cãi nhau. Tôi chẳng làm được gì cả ngoài việc đứng yên quan sát cuộc tranh cãi. Gia đình tôi là thế, lúc nào cũng lộn xộn. Tôi lại là thằng con trai duy nhất, suốt ngày cứ lẩn quẩn trong nhà một mình. Ba mẹ tôi vắng nhà thường xuyên. Bởi thế, tôi dường như cũng ít quan tâm đến họ. Với tôi, cái từ "gia đình" nghe sao mà xa lạ quá. Bạn bè ai cũng bảo tôi thật hạnh phúc. Ừ, thì hạnh phúc vì có được tất cả mọi thứ, nhưng cái tôi cần là một gia đình với tình yêu thương thực sự, chẳng ai chịu hiểu cả. Thế nên, đành là vứt bỏ không cần đến nữa nếu như cái ước mơ đó vẫn mãi là xa vời ...Trời nắng gắt quá ! Tôi đang lang thang trên phố, cái oi ả của mùa hè cứ làm tôi phát chán, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, trán đã ướt dẫm mồ hôi, biết trước như vậy tôi đã đi xe rồi. Chân tôi bước chậm dần, nhìn dòng người xuôi ngược, tôi chợt thấy mình thật mỏng manh trong cái thế giới chật ních người. Sự tồn tại của tôi dường như chẳng có một mục đích nào cả. Tôi bơ vơ giữa thành phố, lạc lõng giữa cuộc đời và chai sạn bởi những thứ tình vô vị. Người tôi như muốn nổ tung, cái nắng càng khiến tôi trở nên bức bối đến lạ. Tôi dừng lại ở cái ghế đá công viên. Thả người ra nhìn bầu trời xanh thẳm. Mây cứ xanh như thế - trong veo, chẳng có tí bợn nào. Đời người có mấy ai lại yên ả và không bị ràng buộc. Phải chăng đó chính là quy luật của cuộc sống !...Để rồi, đã gặp cô bé ở nơi đây...Cô bé nằm lăn lóc bên vệ đường, cố gắng níu lấy những gì có thể, chống chọi với những sự chà đạp từ bao đứa trẻ khác. Tôi không hiểu vì sao những đứa trẻ con thường hay đánh nhau nhưng tôi ghét nhất nhìn thấy cảnh người khác bị bắt nạt. Tôi đứng dậy, xua đuổi lũ trẻ bằng cách mà mình có thể làm. Tụi nó chạy mất dép ... Tôi đỡ cô bé lên, chẳng nói gì, cái vẻ mặt lẳng lặng của nhóc con ấy khiến tôi thấy lạnh. Cô bé không khóc, không căm phẫn. Tôi chỉ bắt gặp ánh mắt vô hồn, với đôi tay gầy trơ xương, áo quần lấm lem. Nhóc nhìn tôi, vẻ mặt như cảm ơn rồi quay đi. Còn tôi vẫn đứng đó, thở dài vì cái cách cư xử lạ lẫm ấy.Trời sắp mưa, mây xám xịt, gió mạnh như sắp bão, tôi lê bước trở về ngôi nhà của mình.Hôm sau tôi lại tiếp tục lang thang, lại con phố đó, tôi gặp cô bé. Cố bé chạy rất nhanh, bất chợt xông thẳng vào tôi. Té xuống, hốt hoảng nấp sau người tôi. Một người phụ nữ chạy xộc tới, vẻ mặt tức tối kéo nhóc con ra, có vẻ như nó vẫn cố níu lấy tôi. Tôi khựng lại, hỏi chuyện người phụ nữ. Ra là cô bé đánh cắp đồ của người ta. Thôi, tôi đành trả tiền giúp món đồ đó. Cô bé nhìn tôi, tròn xoe đôi mắt. Đó là đôi mắt trong veo, thơ ngây, có lẽ như không hề bị vẫn đục.Cô bé ngồi cạnh tôi bên ghế đá, im lặng chẳng nói gì." Em tên là gì ?"Nhóc con nhìn tôi rồi im lặng hồi lâu, gục mặt, trả lời lí nhí, rụt rè hệt như con cún con :" Lan."Tôi hỏi tiếp :" Sao em lại an cắp ?"Nhóc con lờ đi có vẻ không muốn trả lời." Em không nói cũng không sao ." Tôi cười." ... Em đói !"Bây giờ đến lượt tôi im lặng, có một thứ cảm giác gì đó chợt trỗi lên trong tôi : thương hại, đồng cảm hay đơn giản chỉ là xúc động nhất thời. Từ khi sinh ra, tôi vốn đã quen với cuộc sống no ấm, không vướng bận. Bây giờ, tôi chợt xót xa cho một kiếp người cùng khổ, bất hạnh. Cô bé không nói gì nhiều, nhưng tôi biết được rằng cô bé đang sống cùng người bà già yếu và bệnh tật.Tôi nghĩ về cô bé, nghĩ về tôi, nghĩ về những con người với bao số phận. So với họ, có lẽ tôi sung sướng hơn nhiều. Tôi thường cảm thấy bất lực trước cuộc sống, cảm giác cứ như bị trôi đi về một nơi vô định. Phải chăng tôi đã quá yếu đuối. Đứng trước cái nghị lực âm thầm của cô bé. Tôi thấy mình quá nhỏ nhoi. Tôi chẳng làm gì được ngoài cách tự áp đặt mình vào những suy nghĩ lệch lạc. Không ngờ, bây giờ tôi phải đi học tập ở một cô bé con về cách sống và suy nghĩ trong hiện tại. Tôi nhoài người ra. Chốc chốc, cô bé lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Cái khuôn mặt thơ ngây và không có vết tỳ này bỗng nhiên khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Nhưng phải chăng, sâu bên trong đó lại là một trái tim mềm yếu và rất dễ bị tổn thương. Tôi cười, cô bé cũng cười.Dường như, giữa tôi và cô bé có một duyên phận nào đó. Tôi vẫn hay gặp cô bé với những tình huống trái khoái lạ đời. Thường xuyên như thế. Nhưng chẳng bao giờ tôi thấy nhóc con khóc. Cô bé vẫn hay nhìn bằng đôi mắt trong trẻo của mình. Mong sao đừng ai làm vẫn đục nó. Tôi vẫn luôn hi vọng cái nghèo đừng cướp đi em. Tôi vẫn thầm hi vọng ...Một ánh sáng khuất sau những đám mây chiều, dù nhạt nhòa nhưng chỉ có nó mới khiến cho hoàng hôn trở nên đẹp lộng lẫy và ấm áp lạ thường ... |
|
backspace Học sinh rụt rè
Số bài gửi : 33 Được cám ơn : 0 Sinh ngày : 11/01/1991 Đến từ : br-vt
| Tiêu đề: Re: vệt nắng cuối trời Tue Jun 07, 2011 11:36 pm | |
| |
|