Có một lần anh thôi nhớ emTrên chiếc sân không rộng, trong một căn phòng không chật - nơi mà ánh bình minh của nắng sớm lên và những buổi chiều tương tư nhạt nắng thường nấn ná ở lại lâu hơn ở bất cứ đâu, ở đó cũng có một nỗi nhớ miên man của Cỏ về Gió. Có một ngày không Gió, Cỏ buồn hiu hắt trong chiều hoàng hôn rồi cũng có một lần anh thôi nhớ em.
Anh vẫn còn nhớ một chùm chuông gió trước hành lang nhà ai đó, nhớ cả mùi hương hoa ngọc lan phản phất lan tỏa trong sương khuya trong vườn nhà ai đó. Ai đó có biết đã có lần anh thôi nhớ em không? Anh đã cúi đầu quá mức cần thiết để bước qua cửa các cung bậc cảm xúc của lòng mình để anh thôi nhớ em.
Anh đã có một sự chênh vênh trong nỗi nhớ của mình, cho những bài viết của cảm xúc mình. Sự chênh vênh của nhiều tâm trạng, điều đó khiến anh đã trở thành một tín đồ của cõi đam mê của chính sở thích của riêng mình từng có. Và anh đã phải trả giá cho tất cả chính vì niềm đam mê ấy, sở thích ấy...
Anh bắt đầu đam mê với những sở thích hành ngày của mình. Lúc bận rộn nhất và cũng như lúc rãnh rỗi nhất nhưng anh không nhàm chán bởi cảm xúc luôn đồng hành cùng với niềm đam mê, với thú vui của mình đã vô tình làm cho anh có một lần thôi nhớ đến em.
Anh lặng lẽ vun vén gom nhặt từng cảm xúc trong trí tưởng tượng phong phú của mình để rồi có những lúc em buồn không và không vui vì điều đó? Em đã từng giận hờn vu vơ bao nỗi đôi lúc đã làm anh hụt hẫng muốn rời bỏ thú vui nhỏ nhoi này của mình.
Thế giới của cảm xúc luôn chan chứa những điều bí ẩn: có những cái ta hiểu được, có nhiều cái ta chưa hiểu được, có cái giải thích được, có nhiều cái ta chỉ cảm nhận được mà không thể giải thích được nên rồi em cũng đừng để ý chi về một cảm xúc chân thành của trí tưởng tượng đó nữa. Có những chiều mưa thật nhiều nhưng đã làm tan biến đi một nỗi nhớ mong manh trong lòng. Có một chiều hoàng hôn nắng chưa vội tắt đã làm lòng anh thôi nhớ em.
Chao ôi! Nắng mưa là chuyện của trời, ngày tháng là việc của thời gian thôi. Nhớ em nhớ cả một đời vậy mà có một lần anh đã thôi nhớ đến em